Đối với những ông bà già yếu, việc nuôi cháu là một gánh nặng không nhỏ, nhưng vì thương con cháu nên đành chấp nhận. Trong trường hợp của bạn, hai vợ chồng tìm cách khắc phục để con sống gần bố mẹ là tốt nhất.
Tận cùng của sự khốn khổ, người đàn bà nuôi 2 con "đụng là gãy xương". (Dân trí) - 2 người con của bà Lộc hễ đụng đâu thì gãy xương ở đó khiến cơ thể teo tóp, đi lại khó khăn. Chồng bà vì quá chán nản gia cảnh đã bỏ nhà đi biệt tăm, từ dạo ấy gánh nặng đè
Cẩm Tiên (25 tuổi) có cuộc sống hôn nhân viên mãn 6 năm và hiện là người mẹ 3 con. Chính mẹ chồng - bà Trần Thị Hợp (59 tuổi, Cần Thơ) là người góp phần vun vén tổ ấm nhỏ của 9X xinh đẹp. Bà không chỉ dạy Cẩm Tiên bí quyết giữ chồng mà còn hết lòng ủng hộ con
Con nuôi có được hưởng thừa kế không đang là vấn đề mà rất nhiều gia đình nhận nuôi quan tâm. Bài viết này sẽ làm rõ về vấn đề này nhé.
Về nhà, gặp lại chồng con mấy hôm sau thì bà trở cơn đau tim đột quỵ tắt thở lìa đời. Ôi! Nói sao cho hết nỗi khổ đau thương tiếc của người nhà, nhứt là ông chủ. Ông như một thân cây to lớn vững mạnh đầy sức sống thình lình bị đốn ngã, cảm thấy bầu trời
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. 2,454 lượt thích / 110,943 lượt đọc Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đây! Có thể bạn thích? SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ Ngc0687 152 2 115 Tác giả Lâm Miên MiênChuyển ngữ BeeTag Có baby, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Ngọt, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Xuyên sách, Nhẹ nhàngGiới thiệuTrong quyển tiểu thuyết "Sủng em thành hôn" có hai nhân vật được thảo luận nhiều hơn cả nam nữ Nhược Kiều là mối tình đầu tâm cơ đã vứt bỏ nam chính trước khi anh ta còn chưa phất lên như diều gặp gió. Dưới vẻ ngoài ngây thơ, đơn thuần của cô ta lại là bản tính tham phú phụ bần, ham thích hư vinh, làm đủ chuyện khiến người ta tức sôi Dĩ Thành, bạn cùng phòng đại học kiêm bạn thân của nam chính, gia cảnh bần hàn, là hotboy học giỏi thời đại học, tính cách điềm đạm hướng nội, khiêm tốn nhã ngày nọ, lúc Lục Dĩ Thành đang đi làm thêm thì bất ngờ nhặt được một bé trai năm tuổi, đôi mắt cậu bé sáng ngời, lanh lảnh gọi anh là ba!Lục Dĩ Thành bối rối "..."Ai có thể nói cho anh biết, năm nay anh hai mươi tuổi, sao lại có một đứa con năm tuổi chứ? Hơn nữa, anh chắc chắn mình chưa từng có hành động thân mật với bất kỳ gây sốc hơn nữa là, cậu bé chỉ vào cô bạn gái của bạn cùng phòng anh trong bức ảnh chụp chung, vẻ mặt oán trách nói "Ba à, sao ba còn chưa dẫn con đi tìm mẹ?"*Mấy năm sau, đại học A vẫn lưu truyền một truyền thuyết, hoa hậu giảng đường của khóa nào đó đẹp đến nhường nào? Đẹp đến mức khiến hai nhân vật làm mưa làm gió trong trường trở mặt thành thù vì với lời đồn đại này, Giang Nhược Kiều bày tỏ "Thật ra ngay từ đầu tôi đã không ưa hai người kia... Mọi người tin cha quý nhờ con k… Đại Ái Công Nương, Xuyên Đến Tiểu Thuyết WailRobbie 2 1 2 một vũ nữ của đền thần, tuy là vu nữ chủ đền nhưng cô lại là một con người vô cùng thích đọc tiểu thuyết. đến một ngày cô xuyên vào câu truyện mà mình đã đọc sau khi tế lễ thần linh như mọi ngày, khi đi ngủ cô đã bị đưa vào thân xác của Osdixes Uriel, kẻ phản diện của cuốn tiểu thuyết cô gì sẽ xảy ra đối với cô gái vũ nữ vô danh này?Người đại diện cho thời là kẻ phản diện sâu sắc nhấtKẻ ác là nhân vật đó hay là ta?.Ta là ai?… Quá khứ của tên hoàng đế kiêu ngạo ThinTrc803 0 0 1 Truyện này là nơi để kaiser đc iu thươnggggCặp chính là isakai nhóooQuá khứ là mình lấy của 1 bạn nói về quá khứ của hoàng đếTruyện này đc Trúc cuti đăng tải. Ko đánh đồng fandom.… hôm nay thế anh có bắt nạt bao chẩn không? iampthao 2,307 508 9 đấy có phải bắt nạt đâu, đấy là nhường em… [Jiminjeong] [Drabbles] Khi mèo ngố và cún ngơ về chung một nhà. chippy_yms 9,392 1,222 16 Thế giới này vốn tăm tối, cho đến khi em xuất hiện, mang đến cùng trăng sao."The world is dark, and then you come, with the stars and moon."… [nomin] soulmate, một nửa của nhau và định mệnh nhodobethiu 14 0 1 sinh ra trên thế giới này là để được yêu thương.… home trananvy991 688 3 40 do not click… [ Anime x Reader ] Must Be You trieuphuongtran 54,545 5,381 45 Author Triệu Phương⋞Giấc mơ có thể không phải sự thật nhưng giấc mơ vẫn luôn hiện hữu.⋟Chào mừng các bạn đã đến với thế giới của những giấc mơ. Nơi bạn được khám phá vô vàn các câu chuyện giữa bạn và husband, phải nói trước rằng không phải giấc mơ nào cũng là màu hường đâu nhé. Cánh cửa đã mở rồi, bạn sẽ bước vào chứ?𝒯𝓻𝓲𝓮𝓾𝓹𝓱𝓾𝓸𝓷𝓰P/s Đừng ai mang truyện tôi đi đâu khi chưa có sự cho phép. Truyện được đăng độc quyền tại Wattpad. Cảm ơn vì đã đọc.… Hoàng Hôn ZiiCandy0 100 18 7 Thôi Tú Bân-trùm trường có tiếng ở trường đại học SJThôi Nhiên Thuân-học bá nổi tiếng ở trườngNhiên Thuân vốn phải chịu sự bắt nạt từ Tú rồi cũng chính hắn mang đến sự ngọt ngào...… Multi-galactic peace organization QunMinh900 0 0 1 TỔ CHỨC NÀY CÓ NHIỆM VỤ LÀ BẮT GIỮ VÀ TIÊU DIỆT CÁC THỰC THỂ GÂY NGUY HẠI CHO VŨ TRỤ HAY THẬM CHÍ LÀ ĐA VŨ TRỤ…
Bạn đang đọc truyện Ba Nuôi Là Chồng của tác giả Trần Phan Trúc Giang. Vợ ở nhà khóc suốt, cả nhà còn mời thầy tới kêu hồn gọi phách nhưng mãi vẫn không có được một chút manh mối gì. Người sống thì thấy hình, người chết phải thấy xác, vậy mà lại không tìm được thông tin gì của con trai ông Bá, tới cái móng chân cũng tìm không ra, giống như là anh ta đột nhiên bốc hơi biến mất khỏi Trái Đất này ra, bạn có thể đọc thêm Con Nối Dõi hoặc Ngã Vào Lòng Cậu Chủ của cùng tác giả.
Mẹ con mụ Thạch bị kết án là vậy, nhưng sự thật cũng không thể cản được việc Cố Thành âm thầm ra tay ở trong tù. Cũng không biết thế nào nhưng chỉ mới có hai tháng vào tù mà mụ Thạch đã chịu đủ loại cực hình của bạn tù dành cho mụ ta. Đến quản ngục cũng không kiểm soát được, vậy nên mụ ta chỉ có thể chịu đựng và chịu đựng. Ngạn Vũ đã nói mà, cô chính là quả báo mà mụ ta phải gánh chịu, đợi khi nào cô không còn, vậy thì quả báo của mụ ta lúc đó mới có thể hết…Nhà họ Thi vừa tuyên bố phá sản, phía Từ gia ép Thi gia đến mức cạn kiệt tài nguyên. Nếu không phải ông nội Quách lên tiếng xin giúp thì chắc chắn là Thi gia đã không còn đến nhà mà ở. Lại nghe nói Thi Mỹ My vừa lĩnh án treo vừa phải đi tiếp rượu cho đám công tử nhà giàu… thật sự là đủ xuống cấp. Mới vừa rồi còn là đại tiểu thư người người thèm khát, bây giờ đã phải chịu cảnh gia đình sa sút đến kiệt quệ, xem như cô ta cũng lãnh đủ quả báo của Bá ấy vậy mà lại là người khỏe nhất nhà, lão ta còn khỏe hơn con trai mình là tên Cường. Hàng ngày vẫn có thể giận dỗi mắng chửi mẹ con Ngạn Vũ được hơn mười phút, đúng là sống dai thật. Nếu không phải Thu Ngọc bức xúc thay cho Ngạn Vũ rồi chỉnh lão ta một phen, vậy thì chắc chắn là lão ta vẫn sẽ chửi mỗi ngày. Lại nói Thu Ngọc hiện giờ rất có uy ở Thi gia, bởi vì tài chính hiện tại là do cô ấy nắm giữ và chống đỡ, vậy nên người nhà họ Thi đã không còn xem thường và dè bỉu cô ấy. Thôi… xem ra như thế cũng tốt cho Thu Ngọc, hy vọng cô ấy có thể có được cuộc đời mà mình mong muốn!………………………………………..Thấm thoát thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, mới đây mà đã hơn nửa năm kể từ ngày Ngạn Vũ rời khỏi tỉnh B, rời khỏi nhà họ năm đó trước khi rời đi, cô có đến gặp dì Liễu và Sơn để xin lỗi, bọn họ cũng không trách cô, còn vui vẻ chúc phúc cho cô có được cuộc sống thật thứ đang dần đi theo quỹ đạo của mình, cô cũng vậy, mà tất cả đều như vậy…Quách gia không có gì là không chấp nhận Ngạn Vũ, nhưng bên phía Từ gia thì lại có chút không vui lắm khi dì Hai của cô là Từ Thu Nga cứ luôn muốn chống đối lại với cô. Nhưng cũng tùy bà ta vậy, Ngạn Vũ cô chỉ nhận ông ngoại và cậu, vậy nên việc bà Nga có thích hay không thích cô gì thì cũng là việc riêng của bà ấy. Cô sau này sẽ không ở Từ gia, mà cũng không ở lại Quách gia… chỉ là lâu lâu gặp mặt một chút, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.………………………………..Sáng hôm nay, Ngạn Vũ có hẹn với Cố Thành sẽ đến thăm ông nội Quách và ăn cơm với mẹ Trang. Nhưng vì Cố Thành có việc quan trọng nên Ngạn Vũ sẽ đến thăm ông nội Quách trước một khi thăm hỏi ông nội Quách xong, trong lúc Ngạn Vũ đến thăm mẹ Trang thì cô vô tình đụng mặt bác Quách ở trước cửa nhà. Nhìn thấy cô đến, bác Quách cũng không còn thái độ xem nhẹ cô như trước kia nữa. Ông bước đến trước mặt cô, ông khẽ hỏi– Đi đâu đây? Đến thăm bác gái?Ngạn Vũ khẽ gật đầu, cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn rất nhanh chóng đáp lại lời của bác Quách.– Dạ phải ạ. Con có hẹn ăn cơm với mẹ… à có hẹn ăn cơm với bác Quách nhìn cô, chân mày ông khẽ nhíu, ông nói nghiêm túc– Gọi mẹ thì cứ gọi, trước sau gì không gọi là mẹ… tùy ý Vũ chớp chớp mắt nhìn ông, trong lúc cô đang còn hoang mang ngơ ngác thì lại nghe bác Quách tiếp tục lên tiếng. Chỉ là lần này thái độ của ông ấy có hơi kỳ lạ một chút, giống như là có chút gì đó hối lỗi vậy…– Chuyện trước đây của con và ta… hy vọng con hãy quên đi… cũng đừng tiết lộ cho Cố Thành biết. Sau này ta cũng không ngăn cản hai đứa nữa, muốn sống thế nào là tùy hai đứa, miễn thấy vui là được…Ngạn Vũ cảm thấy có quá nhiều sự kinh ngạc, cô biết là bác Quách đã chấp nhận chuyện của cô và Cố Thành. Nhưng cô thật sự không nghĩ đến được, sẽ có một ngày bác Quách nói với cô những lời xuống nước như thế một chút, bác Quách lại nói, ý tứ nhận lỗi thấy rõ, cũng tiết lộ cho cô biết một thông tin vô cùng chấn động.– Năm đó… việc bức ảnh chụp Cố Thành và Thanh Vũ ở trước cửa khách sạn là ta cố ý tung ra. Ta nghĩ cũng nên giải thích với con, để con không hiểu lầm con trai của ta. Tất cả đều là do ta sắp xếp… con nghe rồi thì chóng quên… cũng đừng để ở trong bụng. Được rồi, những gì cần nói, những gì cần giải thích thì ta cũng đã làm xong… con có hiểu được tâm ý của ta không thì tùy… Con vào trong đi, ta đi đây, nói với mẹ con là ta không về ăn cơm. Thế nhé!Mãi đến khi bác Quách đi rồi mà Ngạn Vũ vẫn còn đực mặt ra, cô thật sự cảm thấy quá mức hoang mang, mãi đến hơn chục phút sau, cô mới hoàn hồn hồi tỉnh trở lại được. Nói như vậy, hết thảy mọi chuyện hiểu lầm năm đó đều là do bác Quách đứng ở sau thao túng. Ôi chết mất! Cố Thành đúng thật là không có tội, anh và Thanh Vũ là hoàn toàn trong sạch, vậy mà cô cứ tưởng…Kinh thật! Chuyện như thế mà bác Quách cũng có thể nghĩ ra, ông ấy quả thật đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều…Nhưng cũng may là bây giờ mọi thứ đã thay đổi, chứ nếu không với loại thủ đoạn này của bác ấy, cô không biết cô có sống thọ được hay không nữa… Thật là may quá! May cho cô quá!__________________________Trước ngày giỗ của mẹ cô một ngày, ông ngoại và cậu cô đưa cô đến thắp hương cho mẹ. Đứng trước ngôi mộ khang trang của mẹ mình, nghe tiếng khóc nức nở của ông ngoại, Ngạn Vũ thật lòng không kìm nén nổi được cảm xúc. Nước mắt khẽ rơi, cô phải lau đi lau lại mấy lần thì nước mắt mới thôi không rơi nữa…Ông ngoại cô đã lớn tuổi rồi, ông không được khỏe mạnh như ông nội Quách, lúc đi đều phải có người dìu mới có thể đi được. Nghe thấy ông khóc quá xúc động, Ngạn Vũ với Từ tổng phải ra sức an ủi và khuyên nhủ ông ngoại Từ. Mà trong suốt từ nãy đến giờ, ông ngoại Từ vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Ngạn Vũ, ông nghẹn ngào, nói với cháu gái– Vũ… sau này có chuyện gì cũng đừng bỏ đi… con đừng giống như mẹ con… nghen con?Ngạn Vũ sụt sịt nước mắt, cô gật gật đầu, đáp khẽ– Dạ, con sẽ không đi, sẽ không bao giờ bỏ ngoại đi đâu…Ông ngoại Từ ôm lấy cháu gái, ông vừa nghẹn ngào vừa chỉ vào mộ của con gái, ông mắng yêu– Đó, con thấy chưa Loan? Con bé Vũ nó còn có lương tâm hơn con, con vậy mà lại bỏ ba mà đi… đồ bất hiếu này… kiếp sau mày làm con ba thì ba đánh cho… đánh cho chừa cái tội bất hiếu!Ông ngoại một bên mắng, cậu Út một bên lén lau nước mắt. Còn Ngạn Vũ thì vừa cảm thấy hạnh phúc cũng vừa cảm thấy xót xa thổn thức ở trong lòng…Cô khẽ ngước nhìn lên mộ của mẹ mình, đáy lòng dâng trào cảm xúc, nước mắt lại rơi, cô nói thầm trước mộ mẹ của cô…– Mẹ ơi! Con về rồi, không bỏ mẹ, không bỏ ngoại đi nữa. Mẹ chờ con lâu lắm rồi đúng không… bây giờ đừng chờ nữa… đi thanh thản mẹ nha. Nếu như có kiếp sau, con xin mẹ hãy làm mẹ của con một lần nữa… để con được báo đáp công ơn sinh thành này. Có mẹ là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời con, con gái thương mẹ rất nhiều… rất nhiều!Cố Thành đứng ở phía sau Ngạn Vũ, lúc nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn của cô khẽ run lên, anh thật sự không nhịn được mà bước đến song song bên cạnh cô. Dang cánh tay vững chãi ôm cô vào lòng, anh vừa lau nước mắt cho cô, cũng vừa dùng thái độ chân thành nhất để hứa với mẹ vợ của mình– Mẹ… mẹ yên tâm mẹ nhé… con sẽ thay mẹ chăm sóc Ngạn Vũ thật tốt. Cuộc đời của con không dám hứa hẹn gì, nhưng con dám hứa sẽ không bao giờ để cho vợ con phải ăn cá mắc xương, ăn tôm phải lột vỏ… cũng không để cô ấy ngủ muộn, không để cô ấy lẻ loi một mình…Cố Thành lúc này lại nhìn Ngạn Vũ, trước gương mặt đẫm lệ của cô, anh nghiêm túc và tràn đầy yêu thương, anh thề ước với cô– Tình cảm mà anh dành cho em là loại tình cảm vô điều kiện, là thứ tình cảm mà anh dùng cả đời để chứng minh. Chỉ hy vọng em nếu có giận dỗi cũng đừng nản lòng, có cãi vã cũng đừng từng bỏ… À mà không, chắc chắn là sẽ không có cãi vã đâu…Ngạn Vũ lúc này đột nhiên bật cười, cô vừa mếu máo vừa cười khẽ, cô tò mò hỏi anh– Sao vậy anh? Sao lại không có cãi vã?Cố Thành ở trước mộ mẹ của cô, anh hôn lên trán cô, thì thầm đường mật đáp lại câu hỏi của cô…– Bởi vì đối với anh… cảm xúc vui vẻ của em quan trọng hơn việc đúng sai rất nhiều. Ngạn Vũ… chúng ta thương nhau đến già… được không em?Ngạn Vũ bật khóc, cô cũng không biết chiếc nhẫn đã được đeo vào tay cô từ lúc nào nữa, chỉ là… cô thật sự rất hạnh phúc… hôm nay cô rất hạnh phúc…Nếu ai hỏi cô có tin vào nhân duyên hay không, cô chắc chắn sẽ trả lời là có. Bởi vì sự xuất hiện của Cố Thành là nhân duyên, là nhân duyên mà cô đã phải dập đầu cầu xin đến vỡ trán mới có ơn kiếp này đã gặp được anh, được yêu anh, được cùng anh nên vợ nên chồng, trở thành nhân duyên của nhau, được cùng nhau già nua trong hạnh phúc…” Cố Thành, cảm ơn anh vì đã nuôi dưỡng em, cảm ơn anh vì là bầu trời của em, cảm ơn anh vì là nhân duyên của em, cũng thật lòng cảm ơn anh vì đã là tình yêu của cuộc đời em. Cảm ơn quãng thời gian tươi đẹp của chúng ta, cảm ơn kiếp này, cảm ơn anh, em yêu anh… Cố Thành!”______________ KẾT TRUYỆN __________
Nhà họ Thi vừa gọi đến cho Ngạn Vũ, Mạnh Tuấn có ý muốn cô đến dạy học cho bé Ni mặc dù vẫn còn đang trong thời gian cô xin nghỉ phép. Lý do vì sao lại gấp như vậy thì cô cũng không rõ, Mạnh Tuấn chỉ nói đợi cô tới thì anh ấy sẽ nói rõ hơn. Không thể từ chối nên Ngạn Vũ chỉ có thể đồng ý, cô và Cố Thành lập tức mua vé máy bay gấp rút bay trở về tỉnh về đến nhà, Ngạn Vũ liền vào trong phòng tắm rửa thay quần áo, lúc cô đi ra ngoài chuẩn bị tài liệu thì vừa vặn nhìn thấy Cố Thành đang nửa ngồi nửa ngã ra trên giường. Cô biết thừa là anh không cảm thấy hài lòng về chuyện cô gấp gáp bay trở về để dạy học cho bé Ni… nghĩ nghĩ, cô liền cười thật tươi để lấy lòng anh.– Chú Thành! Chú không đi làm à? Ngồi đây làm gì vậy? Em chỉ đi một lát là về, về sẽ nấu cho anh một bữa thật Thành rất bất mãn với việc Ngạn Vũ xem trọng con bé nhà họ Thi hơn anh. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi như trăng sáng của cô, cộng thêm thái độ nịnh nọt hiếm có này… Cố Thành lại không có cách nào giận dỗi cô được nữa. Anh ngồi thẳng dậy, mi tâm hơi nhíu, giọng anh khàn khàn, có chút hờn giận giống trẻ con.– Bắt buộc phải đến đó gấp vậy à? Em vẫn chưa ăn gì đâu Vũ bước đến trước mặt anh, cô cười dịu dàng, đáp– Lát em ăn sau, chú Thành không cần lo cho không được yên tâm lắm, anh lại hỏi– Nhưng có chuyện gì? Anh đến cùng em được không?Lần này thì Ngạn Vũ cương quyết từ chối, cô nghiêm túc trả lời– Không được, chú cứ tới đó cùng với em… trước sau gì cũng sẽ bị nghi ngờ. Cứ để em tới đó một mình đi, những chuyện mà em đang làm… đợi vài hôm nữa em sẽ kể cho chú Thành cũng không có ý định sẽ đến nhà họ Thi với cô, anh hiện tại còn có việc cần làm. Mà nếu như không có việc gì làm thì anh cũng không đến nhà họ Thi với tần suất nhiều như vậy. Chẳng qua chỉ là có chút bất mãn với việc cô xem trọng bé con kia hơn là việc hẹn hò với anh. Nhưng nghĩ lại thì Ngạn Vũ cũng đâu phải người hồ đồ gì, cô làm như thế này, chắc chắn là có lý do lấy tay cô, cảm nhận được cảm giác lành lạnh từ tay cô truyền đến, cảm xúc thoải mái hơn hẳn vừa rồi, giọng anh trầm ấm, rất có từ tính cất lên– Ừm, vậy thì đi đi, về sớm một Vũ gật gật, cô thừa cơ hội ngắm nhìn anh một chút, gương mặt soái ca của anh hiện rõ ràng trong mắt cô, đẹp không tì vết. Quả thật người đàn ông này rất đẹp trai, lúc còn niên thiếu đã đẹp như vậy, bây giờ trưởng thành còn đẹp trai gấp vạn lần. Thú thực, nếu bảo cô phải rời xa anh… cô có chút cảm giác không nỡ rồi!Dựa người vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, Ngạn Vũ không tiếc gì những lời nói dịu ngọt dành đến cho anh– Vậy chú Thành đợi em về nhé!Cố Thành cực kỳ thỏa mãn trước sự thân mật này của Ngạn Vũ, anh nở nụ cười hài lòng, tiện thể đưa tay siết nhẹ vào eo cô, anh nói– Ừm, lát nữa gặp lại.– Vâng ạ!Cố Thành tiễn Ngạn Vũ ra cửa, hình ảnh này giống hệt như cảnh chia tay của đôi vợ chồng trẻ vào mỗi buổi sáng. Nhưng đợi đến lúc cô rời đi hẳn thì cũng là lúc biểu cảm dịu dàng trên gương mặt của anh hoàn toàn biến mất. Tay cầm điện thoại gọi cho một người, giọng anh từ tốn trầm khàn nhưng đầy uy nghiêm– Điều tra giúp tôi về nhà họ Thi, cụ thể là vợ chồng của Mạnh Tuấn… càng nhanh càng tốt!___________________________Ngạn Vũ đến nhà họ Thi, người chào đón cô ngoài cửa chính là Mạnh Tuấn. Nhìn thấy cô đến, Mạnh Tuấn có vẻ rất mừng, anh ta nở nụ cười với cô, biểu cảm có phần nôn nóng– Cô Vũ đến rồi, may quá!Ngạn Vũ trước là gật đầu chào anh ta, cô cũng không vòng vo, sau đó liền trực tiếp hỏi– Có chuyện gì hả anh Tuấn?Mạnh Tuấn vừa đi vừa trả lời– Cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng mà… bé Ni bị bệnh mấy hôm nay… ở nhà có làm cách nào con bé cũng không chịu bước ra khỏi cửa phòng, lại còn biết khóa trái cửa phòng ở trong đó nữa. Tôi cũng tự mở cửa vào mấy lần nhưng lần nào con bé cũng đều khóc rồi đẩy tôi ra ngoài… ai cũng không vào trong phòng con bé được. Hết cách, tôi đành gọi cho cô, vì bình thường con bé cũng thân với cô nhất…Ngạn Vũ hiểu sơ qua tình hình, cô lo lắng thật sự, lúc này vội vàng hỏi– Tự nhiên con bé như vậy à anh Tuấn? Bữa trước tôi nói chuyện với con bé vẫn còn rất tốt mà? Mạnh Tuấn nhíu mày, anh ta đáp trong sự lo lắng– Chuyện này… tôi cũng không biết nữa, hôm mà cô xin nghỉ thì con bé vẫn bình thường. Ngủ dậy một đêm tự dưng con bé phát sốt, sau đó là khóc lóc không chịu gặp ai…Nói đến đây, Mạnh Tuấn vừa tức giận cũng vừa sốt ruột, giọng điệu của anh ta lúc này có chút cuống lên– Con bé này… nó chưa bao giờ khiến tôi không lo lắng. Cứ hết chuyện này rồi đến chuyện kia, tôi muốn phát khùng lên với Vũ rất không hài lòng về câu nói này của Mạnh Tuấn, nhưng trong lúc này cô không muốn nói thêm gì, kẻo lại khiến cho anh ta nghi ngờ. Thái độ của cô trầm hơn thường khi, cô khuyên nhủ– Anh đừng nghĩ như vậy, bé Ni bình thường rất ngoan, con bé nếu bị thế này thì chắc chắn là do có chuyện gì đó… đừng trách con nó tội Tuấn hiểu chứ, anh làm cha thì tại sao lại không hiểu. Nhưng đan xen giữa cảm giác hoảng loạn và lo lắng thì lại chính là cái cảm giác bất lực bất an. Mặc dù biết không nên trách cứ con nhưng anh vẫn không thể kìm lòng mình được…Cố điều chỉnh lại cảm xúc, ánh nhìn có chút đượm buồn, anh thở ra một hơi, khổ sở nói– Tôi… cũng đâu có muốn trách con, nhưng tôi thật sự không thể hiểu được là con bé đang bị cái gì nữa. Trước kia con bé cũng đâu đến mức thế này đâu cô Vũ…Ngạn Vũ thừa cơ hội, cô vờ hỏi tới– Vậy… có phải có liên quan đến mẹ của bé Ni không anh Tuấn?Hỏi xong câu này, Ngạn Vũ sợ Mạnh Tuấn kích động khi nhắc đến vợ, cô liền nói thêm– Tôi hỏi như vậy không phải có ý nhiều chuyện, tôi chỉ muốn biết sơ qua một chút để nói chuyện với bé Ni dễ dàng hơn thôi. Biết đâu con bé bị vậy là do con bé nhớ mẹ nó thì sao hả anh Tuấn?Mạnh Tuấn hiểu ý tứ của Ngạn Vũ, sau khi nghe cô hỏi, anh ta trầm tư vài giây, lát sau mới nghe giọng của anh ta khàn khàn cất lên– Cũng không giấu gì cô giáo, vợ tôi… thú thật tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Hơn một năm trời rồi, tôi tìm không thấy, cũng chỉ nghe nói là có người gặp được cô ấy thôi. Tôi cũng biết con gái tôi nhớ mẹ… nhưng mà tôi biết làm sao được đây cô… tôi đâu có biến ra mẹ cho con bé được… tôi khổ tâm lắm!Mạnh Tuấn nói trong sự dằn vặt và đau buồn, Ngạn Vũ cũng không nhìn ra được điểm gì giả vờ trong lời nói của anh ta cả. Qua những gì mà cô tìm hiểu được thì đúng thật là Mạnh Tuấn rất thương vợ con, cũng luôn tìm kiếm Thu Ngọc. Anh ta cũng thương bé Ni lắm, cũng quan tâm và chăm sóc cho con gái rất chu đáo. Nếu như không có sự xuất hiện của Mẫn, vậy thì chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ nhân cách của người đàn ông này…Lúc này không thể hỏi vào sâu quá, cô đợi vài hôm nữa sẽ vịn vào chuyện của bé Ni để tìm hiểu thêm. Nhẹ giọng an ủi Mạnh Tuấn, cô nói– Anh đừng quá buồn, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi mà…Mạnh Tuấn cũng không phải người quá mức quỵ lụy, anh gật gật đầu, đáp lời Ngạn Vũ– Cảm ơn cô giáo, chỉ mong cô giúp đỡ cho cha con tôi trong lúc này.– Được mà, anh cứ yên tâm!Ngạn Vũ đến trước cửa phòng của bé Ni, lúc này còn có Mẫn và bà chủ Thạch cũng đang đứng đợi ở trước cửa. Ngạn Vũ cũng không chắc là bé Ni sẽ nghe theo lời cô, nhưng chưa thử thì chưa biết, vẫn nên thử trước rồi nói tay gõ cửa vài cái, cô đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp trong lòng, cũng đang cố gắng bình tĩnh hết sức có thể– Bé Ni ơi! Cô Vũ tới rồi đây, cô vào trong dạy học được chưa nhỉ?Không nghe tiếng động phát ra từ bên trong, Ngạn Vũ lại tiếp tục khẽ gọi, cô nói– Hôm trước cô có cho bài tập về nhà, không biết con đã làm xong chưa nhỉ? Cô vào kiểm tra nhé… sắp đến mùa tựu trường rồi đấy, mình không được lơ là trong vẫn rất im ắng, tựa hồ như lúc này không hề có ai ở trong phòng vậy…Bà chủ Thạch đứng sau lưng Ngạn Vũ, bà nóng ruột kêu lên– Thôi đừng kêu nữa, cứ mở cửa vào trong đi… lỡ có chuyện gì thì lúc đó lại hối hận không Tuấn không đồng ý, anh ta phản đối– Không được, bác sĩ đã nói con bé còn nhỏ, tạm thời sẽ không làm ra được chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu bây giờ mẹ đòi phá cửa vào trong… cái đó mới gây nguy hiểm đến tâm lý của nó đó…Bà chủ Thạch phát hỏa, bà lớn tiếng – Nó là con nít, mới có lớn như vầy mà đã thế này rồi, cứ chiều nó như vậy thì bảo sao lớn lên không khó dạy. Bệnh thì bệnh chứ con nít đứa nào lại kiểu khó ăn khó ở giống nó, vẽ vời đủ thứ chuyện…Dừng vài giây, bà lại tức tối quát lên– Mày đừng có nghe bác sĩ quá, con mày nó chỉ khó dạy thôi chứ bệnh hoạn gì. Mày cứ giống như vợ của mày, suốt ngày làm quá vấn đề lên… hết nó rồi đến mày… tao làm mẹ tụi bây mà chịu hết nổi!Mạnh Tuấn đang vô cùng lo lắng cho bé Ni, lúc này lại nghe mẹ mình cứ lải nhải trách móc, anh không kìm chế được cảm xúc, cãi lớn– Mẹ! Mẹ thôi đi được không? Suốt ngày mẹ chỉ biết trách móc vợ con… cô ấy bỏ đi như vậy… là tại mẹ đó!Bà chủ Thạch vừa nãy nóng vội là vì lo lắng cho cháu nội, lúc này nghe con trai trách cứ, bà quên luôn cả việc bé Ni đang gặp chuyện. Bà trừng mắt, sừng sộ quát tháo lại con trai– Tại mẹ? Mày nói cái gì tại mẹ? Từ đầu mẹ đâu có ưa nó… là mày muốn cưới về cho bằng được mà con? Bây giờ vợ mày chán mày bỏ đi thì mày lại trách mẹ mày… mày nói vậy nghe được hả?Hình tượng phu nhân cao quý điềm tĩnh bị phủi sạch sẽ, bà chủ Thạch bấy giờ chính cống là một người mẹ bình thường như bao người. Bà cũng quên mất là lúc này Ngạn Vũ cũng đang ở đây, mà đã quên rồi thì đâu còn lo sợ gì ai nữa. Bình thường đoan trang là vậy nhưng lúc này cũng không khác gì mọi người, sẵn sàng “khẩu chiến” cho lợi gan lợi sự nóng giận mất khôn này của bà chủ Thạch lại rất có lợi cho Ngạn Vũ, mẹ con họ càng gây nhau thì cô lại càng moi ra thêm được nhiều thông tin hữu Tuấn càng nghe mẹ nói thì anh ta càng tức giận, mặc lời khuyên của Mẫn, anh ta đỏ mắt gằn giọng– Con thừa biết mẹ không thích Ngọc… cô ấy làm dâu của mẹ nhưng mẹ chưa bao giờ hài lòng về cô ấy. Mẹ chê vợ con là mồ côi, chê đủ thứ… nhưng mẹ có nghĩ lại về xuất thân của mẹ thế nào bao giờ chưa? Mẹ… trước kia mẹ có giống thế này à? Mẹ làm gì có!Bà chủ Thạch giận quá hóa thẹn, bà phi tới chỗ con trai, bà gào lớn– Giỏi! Giỏi! Tao ghét con vợ mày cũng là vì cái lý do này. Rốt cuộc thì nó cho mày ăn phải cái gì mà mày cứ bênh nó chằm chằm như vậy? Nó bỏ đi theo trai, rõ rành rành như vậy mà mày cũng còn bênh được hả con?Mẫn thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, cô liền đi tới kéo bà chủ Thạch sang một bên, cô nói nhỏ vào tai bà chủ Thạch, sau đó lại tiếp tục khuyên giải Mạnh Tuấn– Anh Tuấn… mẹ giận nói vậy thôi mà… anh bớt một hai câu cho êm chuyện đi anh…Mạnh Tuấn bình thường là người điềm đạm, rất biết cách cư xử, nhưng lúc này giống như bị chọc vào chỗ đau, anh không nể nang gì ai, quát tháo tất cả– Cô cũng im đi! Chuyện mẹ con tôi, cô lấy tư cách gì xen vào khuyên giải. Tôi không mượn cô tới đây làm mẹ kế của bé Ni, cô về nhà cô đi, đi về lấy chồng đi, đừng theo tôi nữa!Mẫn bị mắng như tát nước vào mặt, cô ấy sững sờ đỏ bừng mặt, nước mắt cũng muốn trực trào rơi khỏi mắt. Mà Mạnh Tuấn cũng chẳng có ý muốn xin lỗi, anh ta không thèm nhìn đến cô ấy lần nào, nói xong là như muốn đuổi người, đến nhìn cũng thấy chủ Thạch vừa nguôi giận được chút thì lại phát cáu lên, chẳng qua là khi bà muốn mắng con trai tiếp thì lại bị Mẫn kéo tay ngăn lại. Mẫn lau vội nước mắt trên mặt, cô nói đỡ cho Mạnh Tuấn, sau đó kéo bà chủ Thạch đi xuống dưới nhà, không tiếp tục ở lại trên này tới khi nhìn thấy Mẫn và mẹ mình đã rời đi, Mạnh Tuấn mới khôi phục trở lại thái độ bình tĩnh của anh. Giống như người vừa mắng chửi, vừa phát điên khi nãy không phải là anh ấy vậy…Đối diện với trạng thái thay đổi nhanh như chớp này của Mạnh Tuấn, Ngạn Vũ dường như nhận ra được sự cố tình trong cách hành xử của anh ấy suốt từ nãy tới giờ. Trong lòng cô thầm nghĩ… hóa ra người đàn ông này không phải như những gì mà cô vẫn đang nghĩ… anh ta vẫn còn một mặt rất lý trí… rất rất lý trí…– Cô giáo… xin…Mạnh Tuấn đang định nói gì đó với Ngạn Vũ thì cửa phòng của bé Ni đột nhiên được hé ra, cả anh ta và cô đều gấp gáp nhìn về hướng cánh cửa, vừa vặn nhìn thấy được gương mặt nhỏ nhắn của bé Ni đang lấp ló. Quá mức mừng rỡ, Mạnh Tuấn liền đi nhanh đến đẩy cửa vào trong, anh ta ôm lấy con gái nhỏ, nói trong xúc động– Bé Ni… con sao vậy? Con sao vậy hả con?Bé Ni mặt mũi có chút bơ phờ, con bé được ba ôm vào lòng nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Ngạn Vũ. Ánh mắt của con bé rất khác lạ, có thể nhìn thấy được sự hoang mang, cũng có thể nhìn thấy rõ được sự lo lắng…Mà con bé cứ nhìn cô như vậy thì lại càng khiến cho Ngạn Vũ sốt ruột trong lòng, cô thật sự không cảm thấy yên tâm một chút nào!Sau khi hỏi han sức khỏe của con gái, Mạnh Tuấn nghe theo lời của Ngạn Vũ, anh ta đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai cô cháu giao tiếp. Lúc này trong phòng không còn ai, Ngạn Vũ mới từ từ hỏi chuyện bé Ni. Nhưng đáp lại những câu hỏi của cô đều là sự im lặng không có tương tác qua lại. Chẳng qua là Ngạn Vũ cũng không nản lòng, cô vẫn cố gắng chiều theo cảm xúc của bé Ni hết mực, giống hệt như là đang chiều chuộng theo cảm xúc của nhân vật mà cô vẫn thường hay viết vậy. Sau một hồi kiên nhẫn trò chuyện, cuối cùng bé Ni cũng chịu giao tiếp lại với cô…Bé Ni không thể nói chuyện, con bé thường hay dùng tay để giao tiếp, hoặc thường xuyên nhất là nói chuyện qua cách vẽ tranh. Lúc này cũng giống như vậy, con bé lôi ra một bức tranh đã vẽ sẵn ở trong túi vẽ rồi đưa đến cho Ngạn Vũ… sau đó lại không nói thêm gì. Ngạn Vũ có hỏi thêm thì con bé cũng nhất quyết không thèm nhìn cô dù chỉ một cái…Ngạn Vũ thật sự cũng hết cách, cô không thể dọa nạt, càng không thể quá sức ép buộc một đứa trẻ phải chiều theo ý của cô. Mà chuyện quan trọng nhất là cô rất lo lắng cho bé Ni, sự lo lắng của cô nhiều hơn rất nhiều lần so với việc muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Cũng may là bé Ni còn chịu giao tiếp với cô, chứ nếu bản thân con bé không chịu thì cô cũng không thể làm gì khác… ông Trời quả thật đang phù hộ cho cô trong việc này là, bức tranh mà bé Ni vẽ lần này có phần khác lạ so với tất cả những bức tranh mà con bé đã từng vẽ trước đó. Con bé vẽ một người phụ nữ có cái bụng nhô ra… rồi lại vẽ một hình chữ nhật nhỏ bên cạnh… nền của bức tranh toàn một màu đen, chỉ có hai hình vẽ là không bị tô đen… cũng không rõ là đang vẽ cái gì…Người phụ nữ và hình chữ nhật nhỏ… đây là đang vẽ gì vậy? Là do con bé vô tình vẽ chơi hay là vì… con bé đang muốn nói với cô cái gì đó?!
Sau bữa cơm, Ngạn Vũ ở suốt trong phòng, cô khóa trái cửa phòng, không bước ra ngoài mà Cố Thành cũng không thể đi vào bên trong thật thì cũng không phải cô làm mình làm mẩy giận dỗi gì anh, chẳng qua là cô phải làm việc, vì tập trung quá nên quên cả giờ cho tới lúc hai mắt mỏi nhừ, Ngạn Vũ mới uể oải mở cửa bước ra ngoài, cô ra khỏi phòng lúc này cũng chỉ vì khát phòng bếp pha một ly sữa ấm, lúc quay lưng bưng ly sữa lên lại phòng, Ngạn Vũ thoáng chốc giật mình khi nhìn thấy Cố Thành đang đứng lù lù ở trước anh, cô nhíu mày, khẽ thốt– Sao anh lại ở đây? Anh đói bụng à?Cố Thành đã thay đồ ngủ, là loại đồ ngủ dành cho nam với chất liệu cao cấp, trông rất đẹp mắt và có vẻ mềm cô hỏi, anh đáp, giọng khàn khàn, nghe thoang thoảng cả mùi trầm hương– Anh chờ Vũ hỏi nhanh– Chờ em làm gì?Cố Thành không gấp gáp, anh trầm giọng– Em khóa cửa phòng, anh không vào lúc này Ngạn Vũ mới chợt nhớ ra, hèn gì cô cứ thắc mắc vì sao Cố Thành không vào phòng, hóa ra là do cô khóa cửa phòng rồi quên béng đi thấy có chút ngại ngùng, Ngạn Vũ cười cười, cô dịu giọng– À em xin lỗi, em quên mất, tập trung viết quá nên bây giờ… anh vào phòng luôn chứ?Cố Thành trước sau vẫn giữ nguyên một biểu cảm, anh trả lời cô– Em cứ ở phòng đó, anh ở phòng kế bên, có gì thì gọi áo của anh cứ để ở bên em, khi nào cần anh sẽ vào anh trả lời, Ngạn Vũ ngẩn người chớp chớp mắt nhìn anh, cơ hồ như không dám tin vào những gì mà anh vừa có nghe nhầm không vậy, anh ngủ riêng phòng với cô, không ép cô phải ngủ cùng anh… thật sao?Cố Thành thừa hiểu biểu cảm này của Ngạn Vũ là gì, chẳng qua anh cũng không bắt bẻ, chỉ nhàn nhạt nói tiếp với cô.– Công việc của em đặc thù, anh để không gian yên tĩnh cho em làm anh cũng không cố định được thời gian đi đi về về, sợ sẽ làm phiền đến công việc của cứ sắp xếp như vậy, có gì anh sẽ báo…Dừng khoảng chừng vài giây, anh lại nói tiếp– À có chuyện này muốn thông báo trước với em để em sắp xếp, vài ngày nữa anh về nhà một chuyến… em vẫn là nên theo anh về. Con bé Vy Vy muốn gặp em, mà mẹ Trang… bà ấy cũng rất muốn gặp Vũ nghe nhắc đến hai từ “mẹ Trang”, vô thức một gương mặt hiền từ cùng nụ cười dịu dàng bỗng chốc xuất Trang, bà ấy là mẹ của Cố Thành, cũng là người thương cô nhất nhà họ Quách, nếu đúng theo vai vế thì cô phải gọi bà ấy đến một tiếng là bà nội mới Thành biết Ngạn Vũ đang do dự, nhưng anh không muốn cô cứ viện có từ chối, vậy nên anh liền nói thêm– Đã hứa thì phải làm cho được, 3 tháng này phải nghe theo anh, đừng cãi dù sao cũng là do anh nuôi lớn, không có công lao cũng có khổ lao… đừng khiến anh phải đau đầu khổ tâm vì em xếp một chút, khi nào đi anh sẽ rồi, Cố Thành xoay người rời đi, trông anh có vẻ rất mệt, bóng lưng cũng trở nên hiu quạnh lạ Vũ nhìn theo anh, thật lòng thì cô cũng rất nhớ mẹ Trang, nhưng mà… Quách gia có thật sự muốn chào đón một người ăn hại như cô không chứ? Cô chỉ mang nhờ họ Quách, thân phận rõ ràng cũng không có, sao có thể xem cô là con cháu của Quách gia?Không về thì không được, mà về cũng không xong… đau đầu thật sự!____________________________Bé Ni hôm nay có lịch đi khám chỗ bác sĩ tâm lý, trong lúc đợi con bé về, Ngạn Vũ mới có thời gian ngồi trò chuyện cùng với bà chủ lòng thì cô vẫn không có mấy thiện cảm với người phụ nữ này, chắc có lẽ vì cô biết được mối quan hệ của bà ấy và chị gái cô không được người thân thiết duy nhất của Thu Ngọc tính tới thời điểm hiện tại, cô làm sao có thể có cái nhìn thiện cảm được với người nhà họ Thi… thật sự phải nói rất khó!Bà chủ Thạch tuổi tác phải hơn 50 là ít, da dẻ hơi ngâm nhưng gương mặt lại rất có nét, là kiểu sắc sảo chứ không phải xinh đẹp rực Vũ đoán ngày trẻ bà chủ Thạch cũng thuộc hàng ngũ có nhan sắc, chẳng qua là nước da không được trắng giống như mấy phu nhân nhà giàu mà cô vẫn thường hay đặc biệt một điểm là ánh mắt của bà chủ Thạch nhìn vào lại có cảm giác đáy mắt rất sâu, thể hiện rất rõ là người có tâm cơ, không dễ chung sống…Quái! Nét mặt mẹ chồng thế này mà chị gái cô lại cứ luôn bảo là bà ấy rất hiền… rõ ràng theo cô cảm nhận là không hiền, bà nội của bé Ni không hiền đâu!Không riêng gì Ngạn Vũ, bà chủ Thạch cũng không có quá nhiều cảm xúc yêu mến dành cho Vũ là vì bênh vực chị gái nên mới không thích bà, còn bà là vì lòng tự tôn của một người mẹ nên cũng không thích Ngạn cho rằng Ngạn Vũ chỉ là một cô giáo bình thường mà còn có phẩm chất vượt trội hơn hẳn con gái cưng của bà, vậy nên nhìn kiểu gì bà cũng không thấy thích cô, còn cho rằng cô là cố tình tỏ ra như hiện tại cháu nội của bà chỉ chịu học với duy nhất cô giáo này, bà thương con thương cháu, vậy nên không thể làm phật lòng cô gái trước mặt này sao cũng chỉ là một chút cảm xúc vặt vãnh của người mẹ, bà chủ Thạch là người từng trải, vậy nên bà có thể dễ dàng thu liễm được cảm xúc, không để cho một chút cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến gia nhìn Ngạn Vũ, vẫn phải đánh giá đây là cô gái khá là hoàn hảo, thái độ của bà lúc này điềm tĩnh, bà hỏi thêm thông tin về cô– Cô giáo Vũ là người ở thành phố A à? Còn trẻ như cô sao lại chịu đến đây dạy học?Ngạn Vũ nhìn bà, biểu cảm bình tĩnh, cô khẽ đáp – Dạ thú thật với bác con là trẻ mồ côi, mức chi phí sinh sống ở thành phố A cao quá, một người không gia đình như con không thể chi trả lại con cũng thích nhịp sống ở phố Cổ, không hối hả xô bồ như ở chỗ cũ mà con chủ Thạch gật đầu, trong lòng sinh ra chút cảm giác… xem với những người ở cùng tầng lớp như bà, cũng thuộc hàng ngũ hào môn quyền quý thì chuyện xuất thân là cực kỳ quan ngoại hình có xinh đẹp đến mức nào, học thức cao thâm tới đâu, hay thậm chí là giỏi giang được người người hâm mộ ra sao mà xuất thân thấp kém thì đối với những phu nhân như bà, bà cũng không thèm để họ vào trong thân gia thế là mức độ thấp nhất để đánh giá một con người, một người mà đến xuất thân như thế nào còn không rõ… thật không đáng để bà phải quá bận như vậy, lại nghe Ngạn Vũ nói như thế, bà chủ Thạch trước còn không thích cô thì bây giờ đã buông sự phòng bị nhìn cô, nụ cười khẽ nâng, bà chậm rãi nói– À, đáng tiếc cho cô giáo thấy sống ở đây cũng rất tốt, phù hợp với cô giáo lại cô giáo cũng yên tâm, cậu Sơn trông vậy nhưng rất giỏi, về sau cô giáo sẽ không cần phải lo lắng Vũ gật đầu, cô cười cười– Dạ vâng, bác nói như chợt nhớ đến chuyện gì đó, bà chủ Thạch có phần tò mò, bà liền hỏi– Nhưng mà hình như cô giáo họ Quách nhỉ? Này là họ của…Biết bà chủ Thạch đang hỏi đến vấn đề nào, Ngạn Vũ liền đáp nhanh– Dạ họ Quách, đây là họ của mẹ nuôi trong trung tâm đặt cho con, bà ấy nói đặt theo họ này cho lạ thú thật con họ gì, con cũng không biết…– Ồ, ra vậy… tôi cứ tưởng là họ Quách của Quách gia kia họ Quách ở thành phố A rất ít, không nghĩ là cô giáo cũng họ Vũ cười đáp– Dạ, con nào được diễm phúc đó, nếu con là họ Quách của Quách gia, vậy thì bây giờ con đang là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa rồi, đâu vất vả mưu sinh như thế này chủ Thạch cười cười, đáy mắt có chút xem thường, bà thuận miệng an ủi– Cố gắng là sẽ được cuộc sống sung túc, cô giáo còn trẻ, còn nhiều cơ hội Vũ không đáp, cô chỉ cười, trong lòng sinh ra thêm rất nhiều sự “không thích” đối với mẹ chồng của Thu người phụ nữ này trước mặt thì lời nói tỏ ra rất thân thiện, rất tử tế, nhưng ánh mắt nhìn người thì lại là kiểu hời hợt, không xem người cạy giàu xem thường người khác thế này, có đánh chết cô cô cũng không tin là người dễ tính!Cả hai ngồi được một lúc thì bé Ni trở về, đi bên cạnh con bé là thấy cô, bé Ni liền đi về phía cô, con bé không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn cô giống như là đang chào Vũ cũng không phải người không biết trên dưới, thấy con bé chưa chào bà nội, cô liền khẽ kề tai con bé, nhắc nhở– Bé Ni, chào bà nội đi Ngạn Vũ nhắc, bé Ni lúc này mới rón rén đi đến gần trước mặt bà chủ bé nhìn bà nội, không nói chuyện được nên liền gật đầu thay cho lời chủ Thạch nhìn cháu gái, nhìn ánh mắt long lanh tròn xoe của con bé, bà cảm thấy có chút xót dạ nên liền kéo con bé về phía han vài chuyện linh tinh, thấy con bé không tỏ ra xa cách, bà chủ Thạch mới tương đối cảm thấy hài Ni là cháu ruột của bà, dù con bé không được hoàn hảo nhưng vẫn là máu mủ của bà, bà tất nhiên là thương xót cho con bé này, bà chủ Thạch mới quay sang hỏi Mẫn– À, sao lại có mình con đưa bé Ni về vậy, thằng Tuấn đâu?Mẫn nhìn bà, gương mặt xinh đẹp, nụ cười thân thiện, cô ấy đáp– Dạ, anh Tuấn có việc gấp nên tới công ty rồi chủ Thạch gật đầu, bà nhìn vào gương mặt xinh xắn của cháu gái, bà nói với con bé– Bé Ni theo cô giáo về phòng học bài đi con, lát nữa nội bảo với bà Liễu làm gà rán cho con ăn Ni thích ăn nhất là gà rán, nhưng thường ngày bà chủ Thạch lại ít khi cho con bé ăn món bảo là đồ dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, vậy nên không muốn cháu của bà đụng hoi lắm mới có một ngày được bà nội đồng ý cho ăn, bé Ni hết sức vui mừng, trên gương mặt non nớt liền nở nụ cười vui cười này của con bé làm cho bà chủ Thạch hài lòng hết sức, bà vui vẻ xoa đầu cháu nội, sau đó mới để con bé đi theo Ngạn Vũ về Vũ biết bà chủ Thạch có chuyện muốn nói với Mẫn, vậy nên cô liền nắm tay dắt bé Ni đi về qua khỏi góc khuất của cầu thang, Ngạn Vũ liền lấy lý do nghe điện thoại nên cô mới bảo bé Ni về phòng trước, còn cô ở lại nghe ngóng thử xem hai người phụ nữ phía dưới sắp sửa sẽ nói cái gì với trên cầu thang, Ngạn Vũ nghe khá rõ được cuộc trò chuyện của hai người phía dưới…“Bé Ni sao rồi con? Bác sĩ bảo con bé thế nào?”“Dạ, tình trạng của con bé khá lên được chút, chịu tiếp xúc với bác sĩ nhưng vẫn còn rụt rè lắm bác ạ.”“Như vậy cũng được đi, có tiến triển là được dù sao cũng là con gái, khờ khạo một chút thì cũng không có vấn đề giờ tới lúc con bé lớn, còn rất nhiều thời gian để chữa trị, không cần ép bác sĩ quá sức.”“Con nghe nói anh Tuấn đang có ý định đưa bé Ni sang Sing để chữa bệnh, anh ấy đang liên hệ với bác sĩ bên đó, nếu bên đấy họ đồng ý tiếp nhận hồ sơ thì khoảng vài tuần nữa sẽ đi ạ.”Giọng của bà chủ Thạch cao hơn thường khi“Sao nó không nói với bác? Bác chưa nghe chuyện này?”“Dạ, cái này cũng là con nghe lén trong lúc anh ấy nói chuyện điện thoại, mà chuyện này cũng tốt mà bác, có gì con sẽ đi cùng cha con anh Tuấn…”“Thì là tốt, chữa bệnh là chuyện tốt, nhưng đâu nhất thiết phải bỏ công bỏ việc để đi nước ngoài như vậy. Bác sĩ trong nước cũng tốt mà, bệnh của bé Ni là bệnh tâm lý, làm gì chữa khỏi một sớm một chiều được.”“Cái này con cũng không rõ… nhưng nếu anh Tuấn còn bận việc thì để con đưa bé Ni sang Sing cũng khăn lắm mới được xem hồ sơ bệnh án, nếu có cơ hội thì mình phải cố gắng bác sĩ ở đây thì tốt nhưng không tốt bằng bên Sing… con bây giờ chỉ mong cho bé Ni mau khỏi bệnh, con bé không có mẹ đã là thiệt thòi lắm rồi.”Không gian im ắng trong chốc lát, khoảng vài giây sau, Ngạn Vũ mới nghe được giọng của bà chủ Thạch cất lên.“Thiệt… con tốt như vậy mà thằng Tuấn nó cứ…”“Bác… chỉ cần bác thương con là được rồi, còn những chuyện khác… từ từ cũng được gần đây anh Tuấn đối xử với con cũng tốt lắm bác, con nghĩ… chắc chỉ cần con thật lòng thì trước sau gì cũng sẽ được đền đáp.”Bà chủ Thạch có vẻ như đang an ủi Mẫn“Con cứ yên tâm, chắc chắn rồi thằng Tuấn sẽ thấy được tấm chân tình của con mà…”“Con cũng hy vọng là như vậy, nhưng mà có lẽ… anh Tuấn sẽ không thể nào quên được chị Ngọc… con thấy anh ấy vẫn luôn tìm kiếm thương anh ấy là một chuyện nhưng còn chuyện anh ấy có chấp nhận con hay không… con vẫn thấy mong lung lắm bác.”Bà chủ Thạch có vẻ không được hài lòng, giọng bà gằn lên“Cái loại làm vợ làm mẹ mà bỏ chồng bỏ con như con Ngọc… lấy tư cách gì mà được yêu thấy đó, gia đình bác như vầy, thằng Tuấn nó tốt như thế… vậy mà nó nỡ lòng nào bỏ đi, để cha con thằng Tuấn bơ vơ đến nỗi con bé Ni nó bệnh thành ra như công nhận là bác không thích con Ngọc nhưng dù gì nó cũng là mẹ của bé Ni… nó không có công lao cũng có khổ lao… làm gì có ai ngược đãi ràng con cũng biết, nó là có người đàn ông khác…”Lời còn chưa dứt, Mẫn đã vội ngăn lời của bà chủ Thạch“Ấy bác, đừng nói chị Ngọc như vậy, sợ là bé Ni nghe thấy thì không tốt bé là con gái, mẫn cảm lắm, với lại cũng chưa chắc là chị Ngọc chị ấy thật như vậy mà dù con thương anh Tuấn nhưng con không muốn trở thành người đục nước béo sau này con thành với anh Tuấn, chỉ sợ bé Ni nó nghĩ là con cố tình chen vào giành hạnh phúc của chị Ngọc… con không muốn như vậy.”Dừng khoảng chừng vài giây, lại nghe giọng của bà Thạch thở dài“Con tốt như vậy mà thằng Tuấn nó không nhận ra, biết tới khi nào nó mới chịu chấp nhận là vợ nó… đi theo người ta kia bác đã nói là không được, dằn co giữa hai người đàn ông thì trước sau gì cũng có chuyện… thiệt là tức mình!”“À Mẫn, con lại gần đây, bác nói với con chuyện này…”Bà chủ Thạch cố tình nói nhỏ với Mẫn, thành ra Vũ có muốn nghe cũng không nghe những gì mà từ nãy tới giờ cô vừa nghe lại khiến cho tâm tình của cô trở nên vô cùng nặng nề và rối bời…Dằn co giữa hai người đàn ông? Chị của cô… là có người khác thật sao? Nói đùa à?Không đâu, cô không tin là như vậy, trước khi có bằng chứng xác thực, cô sẽ không tin Thu Ngọc là người như thế… cô không tin!
ba nuôi là chồng